Xứ Thanh ơi đừng làm ta nghiêng ngả
Váy non tơ lơi lả đáy chiều
Đường cong ấy riết thơ vào sắc cỏ
Sông Mã êm đềm cởi gió miền yêu.
Đồng ruộng em núi đồi lên ngực biếc
Dốc chân thon đổ thành quách đá xưa
Ta mượn bờ vai nõn đội đền nghe trống vỗ
Phập phồng trưa úp mặt tím ngang mùa.
Tóc mây dài đến tận sông Mã, sông Chu
Cầu Hàm Rồng bắc qua miền mất ngủ
Ánh mắt em mang hình lá ngón
Đầu độc ta xanh đến kiệt cùng trưa.
Chu Minh Khôi
(Đăng trên Tạp chí Văn chương cuộc sống năm 2015)
No comments:
Post a Comment